Người Sáng Lập – Giám đốc chuyên môn

Chuyên gia Lê Thị Phương Hoa

Khi quyết định học tâm lý ứng dụng, tôi có ước mơ là giúp những người mẹ Việt Nam thay đổi cách dạy con để trẻ em Việt Nam trở nên có trách nhiệm, tự tin và năng động hơn, nhất là đối với trẻ em nam. Nhiều thế hệ đàn ông phụ thuộc xung quanh tôi là hệ quả của sự bao bọc thái quá của những người mẹ Việt. 

Tuy nhiên đến năm cuối cùng của chương trình này, tôi được học một môn có tiêu đề “ADHD, Autism and other developmental disorders” – Rối loạn tăng động giảm chú ý, tự kỷ và các rối loạn phát triển khác. Và tôi bỗng thấy nó thật thú vị! Từ thời điểm này tôi bắt đầu đọc và tìm hiểu rất nhiều về những gì liên quan đến lĩnh vực này. 

Khi tốt nghiệp, tôi tìm đến một trung tâm ở Thành phố Hồ Chí Minh. Tôi đã bày tỏ với người lãnh đạo ở trung tâm đó về mong muốn của mình là được làm việc với trẻ đặc biệt và họ khuyên tôi nên đi học phân tích hành vi ứng dụng ABA vì ở thời điểm đó thế giới cho rằng ABA sẽ giúp được tốt nhất cho trẻ đặc biệt. Tôi đã dành 3 năm sau đó để học chương trình này trong khi thực tập làm việc với trẻ em đặc biệt vì yêu cầu của chương trình đòi hỏi phải có 1000 giờ thực hành song song với thi đạt các môn học để được thi lấy chứng chỉ. 

Tuy nhiên niềm đam mê tự kỷ và giúp trẻ đặc biệt của tôi không chỉ dừng lại ở đây. Trong suốt 9 năm qua tôi đã đọc không biết bao nhiêu cuốn sách nói về tự kỷ và dần dần tôi nhận ra rằng, những cuốn sách do những người tự kỷ viết chính là những thông tin chính xác và giá trị nhất.

Tôi cũng đã học và đọc thêm nhiều về các phương pháp dạy tự kỷ không dựa trên nguyên lý hành vi. Mỗi phương pháp đều đem lại cho tôi những hiểu biết sâu hơn về người tự kỷ và giúp tôi có thể giúp các học sinh của mình tốt hơn. Tôi khâm phục những người tự kỷ. Bởi hàng ngày, họ phải sống trong một thế giới làm họ căng thẳng và mất tự tin, thế nhưng, rất rất nhiều người trong số họ vẫn sáng tạo, đam mê và đang đem đến cho tất cả chúng ta một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Tôi có mong muốn mãnh liệt rằng có thể hiểu và yêu thương họ nhiều hơn nữa, và muốn tất cả chúng ta chung sức cho một cuộc sống tốt đẹp của người tự kỷ.

Nếu mọi người hỏi tôi tại sao làm tự kỷ, có lẽ câu trả lời sẽ là “tôi yêu trẻ em, yêu giáo dục và thích được giúp đỡ mọi người, làm tự kỷ đem lại cho tôi cả ba!”

Xem thêm

Quản trị viên

Nguyễn Minh Phượng

Được đồng hành và hỗ trợ các bạn nhỏ đặc biệt cũng như cha mẹ của các bạn là mối duyên lành mà tôi vô cùng trân quý.

Đi từ sợi dây kết nối với người cháu có tự kỷ đến khi tôi tham gia làm quản trị viên cho một trung tâm dạy trẻ đặc biệt tại Thành phố Hồ Chí Minh rồi may mắn gặp gỡ cô Hoa, tất cả như được dẫn dắt để đưa tôi đến với sứ mệnh yêu thương này.

Gánh Xiếc, tôi học được hai thứ lớn nhất từ người lãnh đạo của mình, đó là sự tử tế và kiên nhẫn. Bên cạnh đó, tôi là một người mẹ của ba đứa con, và cơ hội làm việc Gánh Xiếc giúp tôi thay đổi mỗi ngày, lắng nghe và thấu hiểu những đứa con của mình nhiều hơn.

Tôi không mong gì hơn là có thể hỗ trợ được nhiều nhất cha mẹ và trẻ đặc biệt. Con đường thay đổi nhận thức về trẻ đặc biệt có thể chỉ mới bắt đầu thế nhưng với mỗi bước tôi đi cùng Gánh Xiếc, tôi sẽ luôn chăm bẳm cho những bông hoa được nở rộ đẹp nhất trên con đường này.

Xem thêm

Tư vấn viên

Nguyễn T. Thùy Trang

Con đường với tự kỷ và các rối loạn phát triển khác đến với tôi như một cái duyên. Sau khi vừa tốt nghiệp Đại học ngành Tâm lý, tôi may mắn được làm việc tại một trường chuyên biệt ở TP Hồ Chí Minh. Công việc của tôi là chăm sóc và theo dạy một bé tự kỷ ở Cà Mau được bố mẹ gửi nội trú tại trường. Buổi sáng từ thứ Hai đến thứ Sáu bạn học tại trường, còn buổi tối tôi sẽ đến trường chăm sóc, chơi và ngủ cùng bạn. Hai ngày cuối tuần bạn ở cùng tôi, hai cô trò quấn quýt nhau lắm. Tôi rất yêu quý bạn nhỏ ấy.

Ngày mới ra trường tôi chưa hiểu rõ thế nào là can thiệp, cũng chẳng biết chính xác là dạy như thế nào, nhưng tôi chơi với trẻ hoàn toàn theo bản năng, và áp dụng hết tất cả những kiến thức mình từng được học ở trường để chơi cùng trẻ. Rồi thời gian trôi qua, khi đến với những cơ sở làm việc khác, tôi lại được giao nhiệm vụ toàn với các bạn tự kỷ không à. Cũng từ đó, hai chữ “tự kỷ” gắn liền với tôi trong suốt quá trình làm việc của mình.

Đến với Gánh Xiếc, tôi được mở rộng tầm mắt và kiến thức biết bao nhiêu. Điều làm tôi thay đổi nhất đó chính là sự lạc quan, yêu đời, luôn luôn nghĩ đến những điều tích cực. Tôi học được cách cười nhiều hơn, từ đó tôi luôn cảm thấy thoải mái mỗi khi mình được cười vui vẻ. Ở đây, tôi học được cách yêu thương và được yêu thương, được bao dung mỗi khi mắc lỗi hoặc phạm sai lầm. Tôi cũng học được nhiều kỹ năng mềm nữa lắm, những kỹ năng đó giúp tôi rất nhiều trong quá trình làm việc với các phụ huynh và đồng nghiệp. Làm việc tại Gánh Xiếc cũng giúp tôi có cơ hội không chỉ còn làm về tự kỷ mà còn được tiếp cận với nhiều rối loạn phát triển khác.

Tôi có một ước mơ cháy bỏng là Tự kỷ được loại khỏi DSM (Hệ thống Chẩn đoán và thống kê các rối loạn tâm thần – Diagnostic and Statistical Manual of Mental Disorders), giống như LGBT đã từng như vậy. Tự kỷ không phải là bệnh, chỉ là họ đặc biệt hơn chúng ta mà thôi. Họ cần chúng ta hỗ trợ để có cơ hội được sống như cách họ muốn chứ không phải theo cách chúng ta muốn ở họ.

Xem thêm

Dương Mạnh Quân

Xã hội đang gặp rất nhiều vấn đề. Từ sức khỏe thể chất tới sức khỏe tinh thần. Từ chế độ dinh dưỡng tới mức độ căng thẳng quá mức mà rất nhiều người phải thường xuyên chịu đựng. Từ sự thiếu kết nối giữa người với người tới sự phán xét vô lý, bất công hướng tới những người mà khác mình ở một khía cạnh hay mức độ nào đó.

Những người tự kỷ không khác những người mà thường được coi là bình thường. Họ đều chịu ảnh hưởng từ tất cả các yếu tố nêu trên. Họ đơn giản trải nghiệm thế giới một cách khác và thường gặp nhiều khó khăn hơn khi đối mặt với các yếu tố đó. Do đó, hiểu và biết cách hỗ trợ các bạn tự kỷ cũng đồng thời là chìa khóa để hiểu và biết cách hỗ trợ tất cả các thành viên trong xã hội nói chung.

Thêm vào đó, càng ngày số lượng trẻ tự kỷ càng tăng cao, và càng chiếm một số lượng lớn trong xã hội. Không có một hệ thống hỗ trợ hiệu quả sẽ có tác động lớn tới khả năng hoạt động lâu dài của xã hội nói chung. Đây chính là lý do tôi muốn được là một phần trong hệ thống hỗ trợ các bạn tự kỷ đó.

Làm việc tại đây, tôi phát triển được thêm nhiều kỹ năng, trong đó phải kể đến nhất chính là kỹ năng bình thản xử lý các tình huống khi trẻ ăn vạ hoặc khi trẻ gặp rất nhiều đau đớn mà không thể giải quyết hết ngay vào lúc đó. Ngoài ra còn là kỹ năng nhận biết rõ ràng sự cân bằng giữa đặt ra các giới hạn mà trẻ không được phá vỡ, và cho trẻ tự do biểu lộ bản thân ở mức cao nhất có thể.

Khi đến với Gánh Xiếc, tôi cũng dường như vượt qua được những giới hạn của chính bản thân mình. Tôi được tăng thêm hiểu biết về xã hội, về các mối quan hệ, về con người, về các khó khăn và cách giải quyết chúng.

Khi đến với tự kỷ, tôi muốn đóng góp một mục đích rõ ràng, niềm tin không thể lay chuyển, dũng khí để hành động bất kể trở ngại, sự nhiệt huyết, tính kiên định và niềm hi vọng cho bố mẹ có con tự kỷ, bởi vì không ai khác mà chính bố mẹ mới là chìa khóa giúp các con khai mở tiềm năng.

Nếu may mắn trực tiếp gặp bất kì bạn tự kỷ nào, tôi hi vọng phần nào mang tới cho bạn sự thanh thản, cảm thông, năng lượng và niềm tin rằng tiềm năng phát triển của bạn cao hơn trạng thái của bạn ngày hôm nay nhiều hơn nữa

Xem thêm

Đậu Hoài Bảo Trân

Khi làm việc với trẻ tự kỷ, tôi cảm nhận các em dành cho tôi một tình cảm đặc biệt. Càng hiểu và biết những khó khăn các em đang phải trải qua, tôi thấy mình ở trong đó, nó thôi thúc tôi ở lại và đi tìm cách thức giúp các em vượt qua. Mặc dù các em sẽ không biểu hiện hoặc nói rõ như những trẻ bình thường, nhưng đó là ánh mắt, nụ cười, cái chạm nhẹ hay níu kéo không muốn tôi về sau giờ can thiệp. Có lẽ đó cũng là động lực lớn nhất mà tôi đi theo con đường này.

Từng góc nhỏ ở Gánh xiếc cũng được chăm chút một cách cẩn thận nên khi bước vào mang lại cho tôi cảm giác bình yên, thoải mái. Tại đây tôi được học thêm nhiều kiến thức mới, vượt qua được giới hạn của bản thân. Chính tại đây đã giúp tôi hiểu được giá trị nhân văn của nghề.

Mong muốn bản thân một bông hoa nhỏ góp vào khu vườn đầy hoa rộng lớn của Cộng đồng người tự kỷ Việt Nam. Không cần phải xinh đẹp nhất, lộng lẫy nhất, nhiều người biết đến nhất, mà chỉ là tập trung vào những việc bản thân làm giỏi nhất, chăm chỉ học tập để trao dồi kiến thức, hoàn thiện bản thân mỗi ngày và mang đến những giá trị tốt nhất dành cho những cá nhân cần giúp đỡ.

Xem thêm

Huỳnh Nhật Anh

Trong quá trình tiếp xúc và làm việc với những trẻ đặc biệt nói chung và trẻ có rối loạn phổ tự kỷ nói riêng, tôi nhận thấy các em có quá nhiều những khó khăn và thử thách từ xã hội, các em dường như bị mắc kẹt lại với bản thân mà có ít điều kiện để được công nhận và phát triển. Không chỉ xuất phát từ sự yêu thương mà còn từ sự thôi thúc mạnh mẽ giúp đỡ các em, tạo “chiếc cầu” vững chắc giúp các em tiến lại gần hơn với mọi người và những cơ hội đang chờ đợi các em phía trước, tôi đã bước vào lĩnh vực này.

Hiện tại và chấp nhận là 2 điều khi tôi nghĩ về sự thay đổi của bản thân trong quá trình làm việc tại Gánh Xiếc. Gánh Xiếc cho tôi một môi trường mà ở đó bản thân được yêu thương và yêu thương, tôi cảm nhận sự tồn tại của bản thân là một điều tuyệt vời. Đồng thời tôi cũng nhận thấy tôi học được cách chấp nhận, không chỉ từ những thành viên của Gánh Xiếc mà còn từ các “bạn nhỏ” thân yêu của tôi – những cô cậu bé đáng yêu và vô cùng phi thường.

Từ khi còn ngồi trên ghế của giảng đường đại học cho đến hiện tại, tôi luôn luôn ghi nhớ câu “Tâm lý người mang tính chủ thể” – Con người không ai giống ai cả, mọi người đều khác biệt, kể cả những khác biệt không theo số đông nó vẫn có sự hợp lý cá nhân của nó. Đây cũng là nội dung kiến thức lớn nhất đi theo tôi trong suốt quá trình làm việc với con người, đặc biệt hiện tại là những người mắc rối loạn phổ tự kỷ và các rối loạn phát triển khác.

Trong xã hội ngày nay, người tự kỷ có nhiều khác biệt mang tính thiểu số và bị nhiều người xa lánh, kì thị, có cái nhìn không thiện cảm. Mong muốn lớn nhất của tôi đó là làm sao cho mọi người hiểu và đồng cảm với họ với những khó khăn mà họ chịu đựng, những khác biệt có muôn vàn lý do để được chấp nhận và yêu thương.

Xem thêm

Nguyễn T. Kim Vân

Khi vùng đất tự kỷ còn là gam màu xám.
Tâm trí mình mang một màu hồng tươi.
Vùng đất ấy cần được pha màu lại.
Đầu nghĩ, chân bước,
trong tim nở một nụ cười.

Mong sẽ là thế hệ những Người Chơi Hạnh Phúc.
Hiểu người tự kỷ hơn, để họ là chính mình.
Sống thật chắc cho từng phút hiện tại.
Gửi yêu thương vào cuộc sống đẹp xinh.

Xem thêm

Phạm T. Thanh Hằng

Trong môi trường sống xung quanh mình có nhiều cơ hội tiếp xúc với các bạn nhỏ và khá hứng thú khi được ngồi quan sát cách bọn trẻ chơi với nhau. Khi còn học đại học rồi ra trường, mình có đi làm gia sư và nhận ra rằng những đứa trẻ của mình có khó khăn trong học tập hoặc diễn đạt điều chúng muốn. Có thể nó là tiền đề khiến mình quan tâm đến nhóm trẻ này.

Mình thích chơi và chí ít mình thấy bọn trẻ cười khi chơi với mình, chúng thể hiện cảm xúc nhiều hơn và cho mình thấy rằng chúng biết. Gánh Xiếc là nơi mình được thỏa mãn đam mê chơi, chơi và chơi. Chơi khiến cho những ý tưởng trong đầu mình bật ra một cách tự nhiên như chính hơi thở của mình vậy và ở Gánh Xiếc mình được làm điều đó.

Mình vẫn nhớ câu nói của thầy cô khi còn ngồi trên ghế giảng đường “nghề CTXH  không phải là làm điều gì đó thật hoành tráng phô trương, mà người làm CTXH là những người làm công việc thầm lặng, sẽ đi vào từng ngõ ngách tối tăm của cuộc sống con người và thắp sáng nơi đó lên”.

Mình chưa từng nghĩ là sẽ có đóng góp gì cho cộng đồng tự kỷ ở Việt Nam. Nhưng mình biết rằng, mình đang đem lại tiếng cười cho những đứa trẻ mình được chơi cùng và thắp sáng lên niềm tin nơi bố mẹ của những đứa nhỏ, hỗ trợ họ từng bước tự đi trên đôi chân của bản thân để từ đó họ tự trợ giúp cho chính đứa con tự kỷ mà họ luôn hết mực yêu thương.

Xem thêm

Nguyễn T. Thùy Ninh

Chuyên ngành của mình là Tâm lý học giáo dục, nghĩa là mình có thể làm nhiều mảng khác trong giáo dục như kỹ năng sống, tham vấn học đường, giáo dục mầm non,… Mọi thứ mình đều đã làm qua và lúc đó quyết định theo giáo dục mầm non. Rồi có một chị nói với mình rằng muốn làm trong mầm non, em nên thử làm với các bạn nhỏ đặc biệt trước vì nó giúp cho em tính kiên nhẫn. Thế là mình bắt đầu thực tập ở các cơ sở giáo dục đặc biệt với mục tiêu “làm với các bạn nhỏ đặc biệt thành công thì sau này làm trong lĩnh vực gì cũng đều dễ dàng cả”. Một thời gian làm với các bạn nhỏ, thậm chí là có thời gian mình ăn, ngủ, chơi, chăm sóc các bạn ấy toàn thời gian, lắng nghe câu chuyện của từng bạn, mục tiêu của mình dần thay đổi. Mình quyết định sẽ thực sự theo đuổi lĩnh vực này, không chỉ vì bản thân học hỏi được nhiều thứ mà còn mong muốn mình có thể góp được kiến thức, sức lực của bản thân cho các bạn nhỏ và các gia đình có trẻ đặc biệt.

Khi đến với Gánh Xiếc, mình đã học được rất nhiều kiến thức hay để có thể giúp đỡ cho các bạn nhỏ và gia đình. Mình đã nhận được  yêu thương và học được cách trao sự yêu thương. Chính vì thế mình mong rằng có thể góp được kiến thức nhỏ bé và trao tình yêu thương như mình đã nhận được cho “thế giới đặc biệt” này.

Xem thêm

Truyền thông

Nguyễn Ngọc Hạnh Dung

Tuổi thơ chính là nền tảng phát triển của cả một đời người. Đặc biệt hơn, đối với các bạn nhỏ tự kỷ thì tuổi thơ ấy lại gặp nhiều khó khăn hạn chế hơn so với các bạn đồng trang lứa. Vì thế, được là một phần ý nghĩa trong tuổi thơ của các bạn – vừa là người dẫn dắt vừa là người bạn đồng hành – chính là con đường đưa tôi theo đuổi lĩnh vực này.

Yêu thương và tôn trọng luôn là từ khóa của mỗi người khi bước vào Gánh Xiếc. Và bản thân tôi cũng học được rất nhiều cũng như thay đổi lớn nhất cũng chính chỉ vỏn vẹn trong hai từ ấy “Yêu thương” và “Tôn trọng”. Tuy nghe rất đơn giản nhưng đó quả thật là một hành trình để có thể chân thành mở lòng và chấp nhận sự khác biệt.

Tôi mong muốn có thể lan tỏa được sự quan tâm và thấu hiểu đúng mực dành cho hai từ “Tự kỷ” đến mọi người với tinh thần yêu thương – tôn trọng của Gánh Xiếc.

Xem thêm

Bùi Thúy Hằng

Tôi còn nhớ những ngày đầu tiên gặp cậu bé tự kỷ T. Cậu bé đã khiến tôi ấn tượng và tự nhủ rằng “mình phải làm gì đó”. Từ những ngày đầu làm việc với các bạn đặc biệt, tôi luôn cảm thấy một sợi dây kỳ lạ kết nối tôi với các bạn, mãnh liệt lắm, dù đôi lúc tôi chẳng làm gì. Đó chính là sự tò mò khiến tôi khám phá lĩnh vực đầy thú vị này.

Đến với Gánh Xiếc, tôi phát hiện ra, thực ra các bạn tự kỷ có thể làm cho chính các bạn được hạnh phúc theo cách riêng của mình. Thế giới của các bạn có quá nhiều điều thú vị, và các bạn được cảm thấy an toàn trong thế giới đó. Nhưng thế giới của “chúng ta” thì lại ngược lại, chẳng có gì thú vị, chỉ toàn sự phán xét, sự không chấp nhận, sự không tôn trọng và thật là tẻ nhạt. Đó chính là lý do mà các bạn chẳng thấy thế giới của chúng ta thú vị một chút nào.

Điều mà chúng ta cần làm là bước vào thế giới của các bạn, khám phá những điều kỳ điệu trong đó, để thấu hiểu, thông cảm, và đồng thời “biến” thế giới của chúng ta trở nên thú vị để mời gọi và khám phá ngược lại.

Tôi thông cảm và trân trọng các phụ huynh đến với Gánh Xiếc. Họ là những người thực sự giỏi, thực sự quyết tâm và thật mạnh mẽ. Con đường phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng họ vẫn kiên cường để giúp con.

Cũng chính vì được làm việc với nhiều đối tượng trẻ khác nhau, tôi nhận ra mình là một người Tăng động giảm chú ý. Gánh Xiếc là nơi tôi được chấp nhận, được tôn trọng và được là chính mình. Tôi thực sự biết ơn tất cả mọi người ở đây, và cả những đứa trẻ.

Tình yêu vô tận dành cho trẻ em với tôi như một bản năng. Tôi yêu chúng một cách vô điều kiện. Trẻ em hồn nhiên, vô tư, giúp người lớn nhận ra được rất nhiều bài học. Dù đôi lúc chính tôi cũng khó chịu bởi những thứ không đâu, nhưng chỉ cần ánh mắt trong sáng, nụ cười khoái chí của chúng, mọi thứ như dịu lại. Trẻ em là những mầm non, và giống như những tia nắng ấm áp, tôi muốn chiếu sáng tất cả tinh khôi vào những mầm xanh bé bỏng. Với lĩnh vực với trẻ đặc biệt này, tôi mong muốn lan tỏa năng lượng tích cực, thay đổi cách nhìn của mọi người về những định nghĩa, những nhãn dán mà mọi người đặt nên.

Xem thêm