Ellen là mẹ của 2 cậu con trai, trong đó có Danny, người được chuẩn đoán tự kỷ chức năng cao lúc 12 tuổi. Bà rất cám ơn người chồng vô cùng kiên nhẫn, chơi với con tốt hơn nhiều và đã giúp gánh trách nhiệm làm cha mẹ cùng bà. Bà rất ghét các kỳ nghỉ hè, trừ khi bà có thể thường xuyên nghỉ ngơi, bà không thích phải ở cùng Danny, chơi Pokemon với cậu cả ngày và nghe những cuộc độc thoại triền miên của cậu về những gì cậu đam mê.
Đây là những gì bà nói: Trong khi tôi đã cố gắng giả vờ thích thú từng giờ làm mẹ, tôi muốn thú nhận rằng tôi không thích các kỳ nghỉ hè. Đây là những gì tôi đã làm khác đi:
🍁 TRÁNH CÁC TÌNH HUỐNG CÓ THỂ GÂY RA BÙNG NỔ
Tôi đáng lẽ ra đã tránh những nơi làm cho Danny rơi vào tình trạng phải tự vệ. Tôi đã mất hàng năm để lôi Danny đến cửa hàng cá cho đến một ngày tôi nhận ra là con luôn bị căng thẳng mỗi lần chúng tôi đến đó. Cũng như thế, bao nhiêu lần tôi nấu oliu cho đến lúc tôi nhận ra mùi oliu làm cho con đau? Và, đèn huỳnh quang của cửa hàng Kmart đã luôn làm con bị chói mắt. Danny quá nhạy cảm với những mùi và hình ảnh này, và đã rất khó chịu, dẫn đến căng thẳng, rồi đi vào thế giới của riêng mình, và bùng nổ.
Tôi đáng nhẽ nên tránh những người làm Danny căng thẳng. Mùa hè thường là thời gian thăm bạn bè người thân và không may điều này thường là vấn đề đối với Danny. Danny chịu đựng giọng nói của một số người rất kém, và những người nói quá nhiều, như cái cách mà con nói những người đó là “nói thiếu suy nghĩ” (đôi khi Danny cho tôi vào số đó). Tất nhiên có những thời điểm con cần lịch sự và tôi đáng nhẽ phải thay đổi thời gian và thời điểm thăm mọi người, và phải giải thích cho con trước là con chỉ cần chào rồi xin phép đi chỗ khác nếu con thấy căng thẳng rồi đi đọc một cuốn sách hoặc chơi game trong phòng khác. Và tôi đáng nhẽ không nên lo lắng về việc người khác nghĩ gì về con.
🍁 KHÔNG CĂNG THẲNG VỀ VIỆC CON KHÔNG CÓ BẠN CHƠI
Cho đến khi Danny 8 tuổi, bạn bè có vẻ không thấy khó chịu về sự khác thường của Danny. Nhưng sau đó, chúng bắt đầu nhận ra là Danny khác và không muốn chơi với con. (Tôi thường khóc khi Danny không được mời đến các buổi sinh nhật). Bạn bè Danny không hiểu khi con nói một cách say mê như là một kỹ sư tí hon quá nhiều chi tiết về chủ đề con quan tâm. Lũ trẻ không thích khi Danny không tuân thủ chuẩn mực xã hội về sự tôn trọng khoảng cách, và chúng thấy không bình thường khi Danny hoảng loạn khi một người trêu và sờ vào người nó. Vì vậy, thay bằng than phiền về việc không có bạn, hoặc ép Danny vào những tình huống để con phải cố hoà hợp, tôi đáng nhẽ nên gỡ bỏ căng thẳng cho Danny bằng cách tìm những người không cùng tuổi đến chơi với con.
Tôi đáng nhẽ đã có thể tìm một số người lớn kiên nhẫn hoặc các bạn lớn tuổi hơn làm bạn và chơi với Danny. Tôi đáng nhẽ đã liên lạc với trường cấp 3 gần nhà và tìm một số học sinh chín chắn cần thời gian tình nguyện, kết nối với cộng đồng chương trình “người bạn lớn”, hoặc nhờ người nhà hay bạn bè tìm giúp. Một vài giờ của họ cũng có thể đủ cho Danny tương tác xã hội và giúp tôi có thêm thời gian nghỉ ngơi.
🍁 CHO PHÉP DANNY KIỂM SOÁT TÌNH HÌNH BẰNG CÁCH CHO CON CÁC LỰA CHỌN
Tôi là một bà mẹ “sĩ quan huấn luyện” và thường bảo Danny phải làm gì. Nhưng khi tôi cho con 2 sự lựa chọn tôi có thể chịu được, Danny sẽ thấy mình kiểm soát được tình hình và cả hai chúng tôi đều vui vẻ hơn. Ví dụ: “vào lúc 10 giờ, tức là hai giờ nữa, con muốn ra công viên, hay đi dạo ở biển?” hoặc “chúng ta cần đi mua đồ ăn, con muốn đến cửa hàng X hay Y?”.
Cuối cùng thì một Danny đỡ căng thẳng có nghĩa là một bà mẹ vui hơn, và nếu mẹ đỡ căng thẳng hơn thì Danny sẽ vui hơn.
Ôi, tôi ước giá tôi biết trước những điều này!
– Ellen – người mẹ có con tự kỷ viết – Gánh Xiếc sưu tầm và biên dịch-