Mình bắt đầu để ý đến mắt các em bé nhìn là khi gặp được một cô bé ở tận Bạc Liêu lên Sài Gòn để can thiệp. Ngày hôm ấy, cô bé chạy từ nhà qua trường nhìn mình cười một cách hồn nhiên rồi chạy về phòng trọ. Mình đã hình dung ánh nhìn đó là một lời tạm biệt, và quả thật như vậy. Đó là ngày cuối cùng mình gặp cô bé trước khi con rời khỏi nhân thế này. Cho đến tận bây giờ, mình vẫn không quên được ánh mắt của con buổi chiều ngày hôm ấy.
Một cậu bé khác, chưa nói được từ nào ngoài tiếng khóc. Vậy mà cậu nhìn mình một hồi lâu, rồi đẩy những bạn khác ra chỉ để muốn mình ôm vào lòng.
Với Hulk cũng vậy, cậu đặc biệt đến độ mỗi lần cảm xúc cậu thay đổi thì ánh mắt thể hiện ngay trên khuôn mặt. Cậu vui vẻ thế nào, cậu lo lắng thế nào và lúc nào thì cậu bùng nổ. À, tụi mình hay dựa vào đấy để mà lúc nào thì đưa ra những lời nói, những trò chơi mới, lúc nào thì cần giữ im lặng và lúc nào nên tránh đi nơi khác để không có tổn hại nào xảy ra. Phải chăng, vì hiểu nên tụi mình không cảm thấy sợ hãi trước sự tấn công của con nữa mà thương cậu nhiều hơn.
Vậy đó!
Khi quan sát đủ, lắng nghe đủ và càng gắn bó với nhiều trẻ nhỏ, mình càng yêu từng ánh nhìn của con. Đến nỗi, mình biết cái nhìn nào là đang yêu thương, cái nhìn nào đang kiểm soát, cái nhìn nào không hài lòng và có cả cái nhìn đầy sự khó chịu…
– Tư vấn viên Đậu Hoài Bảo Trân –