Mình tưởng tượng K là HULK, gã khổng lồ xanh lá cục súc nhất trong Marvel. Lúc nào gã cũng gầm gừ, không nói gì. Mỗi lần tức giận thì cứ xông thẳng vào đối phương mà quật ngã. Bởi mình nhớ cái chạm đầu tiên với K, đầy đau đớn và thương tích.
Khi K ngồi đó khóc, gào thật to, mình biết con đang khó chịu nên chỉ muốn đến gần để xoa dịu cho con, nhưng khi vừa đến thì K đã với tay nắm tóc mình, ra sức đè mình xuống rồi cào, cắn. Mình quá bé để đẩy K ra, nên mình đành nương theo cho đến khi cơn khó chịu của K lắng xuống. Rồi K cũng thả tóc mình ra sau 15 phút bùng nổ, không còn tấn công mình nữa. Một cậu bé trong lứa tuổi dậy thì chưa nói được, một mớ hỗn loạn diễn ra bên trong vượt quá ngưỡng chịu đựng, nên gào thét chỉ cũng là cách K muốn người đối diện hiểu cậu mà thôi. Mình biết đấy là lý do khiến K bùng nổ. Sau lần đó, tóc mình có cơ hội cho mớ tóc con mọc ầm ầm lên, mình đã nghĩ vậy để lạc quan hơn. Ừ tóc rụng sẽ mọc lại, nhưng nếu cái chạm lần tới với K thì sao đây?
Trước đây, mình sẽ bối rối để xử lý những tình huống học sinh bùng nổ hoặc tự làm đau bản thân. Nhưng càng trải nghiệm thì mình càng học được nhiều cách. Và mình chọn cách là điều chỉnh chính bản thân mình. Vẫn là câu nói: cha mẹ thay đổi, con cái đổi thay, hay muốn người khác thay đổi thì chính bản thân mình phải là người thay đổi trước.
Trong trường hợp của K thật sự rất đúng! Mình khá sợ vào phòng chơi sau cái chạm đó. Mình sợ bị K đánh, nhưng vẫn luôn tự trấn an bản thân: nếu mình sợ chắc chắn K cũng sẽ cảm nhận được nó, và K sẽ không tin, cảm thấy an toàn với mình nữa. Mình chọn cách dần điều chỉnh khi ở canh K nhiều hơn. Những lần có cơ hội khi K thoải mái, mình sẽ tiến lại gần để thử chạm K thêm một lần nữa. K cũng giống HULK vậy, thích những bài hát làm cho bạn cảm thấy dễ chịu, làm cho bạn thấy được quan tâm và yêu thương. Được chơi với K, mình biết ơn cậu nhiều lắm. Biết ơn cho mình ở cạnh đàn hát cho K vui, biết ơn nụ cười K nhiều hơn… Mình hay để ý đến ánh mắt, khuôn mặt cậu bé. Khó chịu hay vui vẻ, chỉ cần nhìn vào sẽ nhận ra ngay. Ngày nào khó ở thì chau chau chân mày, ngày nào yêu thương thì cười như mùa xuân nở hoa.
Trước mùa giãn cách, mình và đồng nghiệp đón nhận cơn mưa chạm, chạm vào K mà không còn khoảng cách nào. Thật không thể tuyệt vời hơn! K cười nhiều hơn, chúng mình bắt đầu có thể chơi trò chơi với nhau. Mỗi khi khó chịu, K bảo mình đi chỗ khác để K có thể tự điều chỉnh, rồi K lại rủ mình ra ngoài chơi. K dành cho mình thật nhiều tiếng cười.
Bỗng mình nhớ K, cậu bé khổng lồ xanh, nhưng có trái tim màu hồng… Sài Gòn ơi, hết dịch nhanh để mình được chơi, được đàn hát cho cậu bé khổng lồ này nhé!
– Tư vấn viên Đậu Hoài Bảo Trân –
One Reply on “CẬU BÉ KHỔNG LỒ XANH”